GIA ĐÌNH THÁNH GIA
“Ngài đi xuống với cha mẹ, trở về Nazareth và vâng
phục các ngài. Còn mẹ Người thì ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng. Và
Chúa Giêsu ngày càng khôn lớn, thêm ân nghĩa trước mặt Thiên Chúa và loài người.” (Lc
2,51-52)
Chúa chúng ta đã thánh hóa gia đình bằng cách bắt đầu
cuộc sống trần thế của mình trong một gia đình. Thực tế, Người đã dành chín phần
mười cuộc đời của mình trong mái ấm của Mẹ Maria và Thánh Giuse tại Nazareth.
Sau này, Chúa nâng hôn nhân lên hàng Bí tích và làm phép lạ đầu tiên tại tiệc
cưới Cana. Thánh Phaolô ví hôn nhân như mối quan hệ giữa Đức Kitô và Hội Thánh,
"Hiền Thê của Đức Kitô". Công đồng Vatican II gọi gia đình là "Hội
Thánh tại gia", nhắc nhở chúng ta rằng tế bào căn bản nhất của Hội Thánh không
phải là giáo xứ mà chính là gia đình. Gia đình là thánh địa của tình yêu, sự sống
và đức tin.
Gia đình là xã hội đầu tiên mà chúng ta thuộc về.
Chúng ta được sinh ra trong một gia đình trước khi thuộc về Hội Thánh. Chính
tên của mỗi người cũng xác định chúng ta là một thành viên của một gia đình.
Trong nghi thức Rửa Tội, các bậc cha mẹ được nhắc nhở rằng họ “là những người
thầy đầu tiên dạy con cái mình trong đức tin. Cầu mong họ cũng là những người
thầy tốt nhất, làm chứng cho đức tin bằng lời nói và việc làm, trong Đức Kitô,
Chúa chúng ta.” Ngày nay, khoa học cũng xác nhận rằng ba năm đầu đời là giai đoạn
quan trọng nhất trong sự phát triển của con người.
Không có hai con người nào sinh ra là để dành cho
nhau. Mỗi con người được tạo dựng là để hướng về Thiên Chúa. Hôn nhân không phải
là chuyện đã được sắp đặt từ trời. Không có hôn nhân nào được "định sẵn"
mà chúng được xây dựng ngay trên trái đất này, từng ngày, bằng những hy sinh mà
cả hai người phải thực hiện. Hôn nhân không thể chỉ dựa vào những điều tự
nhiên. Dĩ nhiên, điều đó quan trọng, nhưng hôn nhân được xây dựng dựa trên những
điều không đến cách tự nhiên, đó chính là sự hy sinh.
Một giáo sư bắt đầu bài giảng về hôn nhân bằng câu
nói: “Hôn nhân là một rạp xiếc ba vòng: Đầu tiên là nhẫn đính hôn, sau đó là nhẫn
cưới, và cuối cùng là nhẫn chịu đựng.” Các sinh viên cười phá lên, nghĩ rằng đó
là một câu đùa! Một lần kia, tôi giảng về hôn nhân và trích dẫn câu nói của
Chesterton: “Hai người không hợp nhau nhất trên thế gian chính là một người đàn
ông và một người phụ nữ.” Sau bài giảng, một phụ nữ đến nói với tôi: “Thưa cha,
con đã kết hôn được năm mươi năm. Con ước gì con đã nghe câu này khi con mới lập
gia đình.” Bà ấy đã cố gắng thay đổi chồng mình trong suốt năm mươi năm, nhưng
dường như không mấy thành công.
Trong hôn nhân, hai người trở thành một. Chính sự thân
mật này vừa là niềm hạnh phúc, vừa là thử thách lớn nhất của hôn nhân. "Hạnh
phúc mà không có thử thách là điều không thực tế." Sự thân mật và tổn
thương luôn đi đôi với nhau. Không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau do tình yêu
gây ra. Hai người trở thành một, nhưng họ vẫn phải là hai con người riêng biệt:
hai cá thể được xác định rõ ràng, không tìm cách thao túng hay phụ thuộc vào
nhau. Cả hai phải tôn trọng lương tâm, tính cách riêng biệt và sự tự do của
nhau, cũng như chia sẻ trách nhiệm một cách bình đẳng.
Nhiều cuộc hôn nhân thất bại vì vợ chồng không nhận ra
rằng hôn nhân là một sự nghiệp. Và giống như mọi sự nghiệp khác, nó đòi hỏi sự
chuẩn bị lâu dài, làm việc chăm chỉ và hy sinh bản thân. Hôn nhân không chỉ là
một sự nghiệp, mà còn là một sự nghiệp đa diện. Chẳng hạn, nghề dạy học là một
sự nghiệp cao quý, nhưng không một sự giảng dạy nào, dù ở cấp tiểu học, trung học,
đại học hay sau đại học, có thể so sánh với sự giáo dục diễn ra trong gia đình,
đặc biệt là trong ba năm đầu đời. Hoặc hãy nghĩ về một nhà điêu khắc: Một bức
tượng con người được tạc từ khối đá lạnh lẽo, dù có đẹp đến đâu, cũng không thể
sánh được với việc tạo nên một con người bằng xương bằng thịt, mang sự sống bất
diệt. Hôn nhân là sự tham gia vĩ đại nhất vào quyền năng sáng tạo của Thiên
Chúa.
Hôn nhân không chỉ đòi hỏi nhiều kỹ năng, mà còn là một
sự phối hợp đa dạng các tài năng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn của một người thầy, sự
nhạy bén của một nhà tâm lý, sự khéo léo của một nhà ngoại giao, sự công bằng của
một thẩm phán, sự hài hước của một diễn viên hài, lòng nhân từ của một cha giải
tội và triết lý của một người bán hàng luôn tin rằng khách hàng lúc nào cũng
đúng.
Gia đình là nền tảng của xã hội và của Hội Thánh, và
xã hội cũng như Hội Thánh sẽ đi xuống nếu gia đình suy yếu. Thực tế, xã hội và
Hội Thánh ngày nay đang đối diện với cuộc khủng hoảng gia đình chưa từng có
trong lịch sử. Tự do cá nhân được đề cao đến mức mọi cam kết bị coi là mối đe dọa
đối với sự độc lập, thay vì là sự hoàn thiện con người. Trong một nền văn hóa
như vậy, gia đình – vốn đòi hỏi cam kết lâu dài và sự hy sinh lớn lao – khó có
thể phát triển mạnh mẽ. Chủ nghĩa cá nhân cực đoan và chủ nghĩa tư bản không kiểm
soát đã tạo ra những con người tự trị, cạnh tranh và tiêu thụ.
Mục đích của gia đình là nuôi dưỡng những con người có
nhân cách. Và mục đích của gia đình Kitô hữu là nuôi dưỡng những con người Kitô
hữu. Điều này không thể bị xem nhẹ hay đặt sau bất kỳ dự án nào khác. Chúng ta
phải làm cho gia đình hoạt động tốt. Không có gì có thể thay thế gia đình.
God's Sense of Humor and Sixty Other Homilies - Rodney
Kissinger S.J
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét