Thứ Năm, 13 tháng 3, 2025

Đọc và suy tư

 “Mãi mãi tình thương Chúa phủ đầy mặt đất. Chính thiên nhiên dạy mỗi tín hữu phải thờ phượng Thiên Chúa. Trời đất, biển khơi và mọi vật trong đó đều nói lên lòng nhân hậu và uy quyền toàn năng của Đấng đã tạo thành nên chúng. Đồng thời vẻ đẹp lạ lùng của vạn vật đang phục vụ con người cũng đòi hỏi con người là thụ tạo có trí khôn phải cảm tạ ngợi khen Chúa cho phải đạo.”[1]

Quả thực, Khuôn viên của Đan Viện với những cây cối được trồng, với bài trí của kiến trúc đã phần nào diễn tả được vẻ đẹp của Thiên Chúa.

Phần của tôi:

Tôi sẽ cảm tạ Chúa không ngừng khi nhìn thấy vẻ đẹp của Thiên Chúa được thể hiện qua vẻ đẹp của Thiên Chúa. Chúa là Chủ của vũ trụ vạn vật này. Chúa còn cho một bông hoa mặc lấy vẻ đẹp rực rỡ dù cho nó có sáng nở chiều tàn. Thế còn tôi? Tôi là con người được Chúa dựng nên theo hình ảnh của Ngài. Tôi chắc chắn là đẹp hơn rất nhiều, quý trọng hơn rất nhiều so với một bông hoa. Thế mà tôi còn lo lắng nhiều điều làm chi? Một bông hoa Chúa còn lo cho nó đẹp như thế. Huống chi là tôi, Chúa sẽ lo lắng cho đẹp như thế nào.

Tuy vậy, tôi nhận ra rằng: Tôi lo lắng nhiều thứ quá vì tôi muốn nhiều thứ khác Chúa muốn. Thế vậy Chúa muốn tôi là ai và như thế nào? Nghĩa là đích mà Chúa muốn tôi đến. Khi biết đích đến đời sống của tôi là gì rồi, thì tôi chỉ cần lo lắng những điều cần thiết để về đích đó thôi.

 

 

 

Thời gian thuận tiện đến rồi
Như ngày bừng sáng ơn trời đã ban,
Thuốc thiêng chữa bệnh trần gian,
Ấy là sám hối ăn năn hãm mình.

Tại sao phương thuốc chữa bệnh lại là sám hối, ăn năn, hãm mình?
Tôi vẫn đang khỏe, tôi vẫn làm ăn kinh tế ổn, gia đình tôi vẫn ổn, tương quan của tôi với mọi người vẫn ổn và tốt đẹp.

Mà dù cho tôi có bị bệnh gì đi nữa, thì phương thuốc của tôi là đi bệnh viện, ăn đúng cách, ăn thực phẩm sạch hơn, ngủ nghỉ nhiều hơn, và cả giải trí nữa….

 

Những người bị tê liệt hôm nay vì bị tội lỗi trói buộc.

Nỗi khổ nhục nhằn của một dân nô lệ.

 

Tất cả chúng ta đều có nhu cầu yêu thương và được yêu. Tình yêu là sáng tạo, hoàn thành và chữa lành. Nó chữa lành cả người cho nó và người nhận được nó.

Trong Ba Ngôi, không có tính đồng nhất nhưng là sự hiệp nhất trong sự đa dạng. Mỗi người là duy nhất

In necessary things we have unity, in doubtful things we have liberty, but in all things we have charity.

sự hoàn thành của tình yêu là kết hợp

Just as in this life the consummation of love is in union

 

Dụ ngôn cỏ lùng và lúa

Trong mỗi người chúng ta, luật của xác thịt chống lại luật của tâm trí

There is within each of us the law of the body warring against the law of the mind.

“The good we will we do not and the evil we will not that we do.”

Đánh giá của chúng ta là hời hợt. Thật khó để phân biệt thánh nhân từ tội nhân. Chúng ta không thể đọc được tâm trí và trái tim. Chúng ta không có đủ dữ liệu.

It is hard to discern the saint from the sinner. “There but for the grace of God go I.” If I had been put in the same circumstances of the one I am judging, I may be much worse. And if he had been given all the gifts and graces I have been given he would be greater than I.

 

Ngay cả khi chúng ta biết được tất cả các dữ liệu thì chúng ta cũng không phải là một thẩm phán. Sự phán xét thuộc về một mình Thiên Chúa. “Không gì nham hiểm và bất trị như lòng người, ai dò thấu được ?”

As Jeremiah tells us, “More tortuous than all else is the human heart, beyond remedy; who can understand it? I, the Lord, alone probe the mind and test the heart, to reward everyone according to his ways, according to the merits of his deeds.” (Jer.17:9-10)

Bạn bè của chúng tôi đánh giá chúng tôi tốt hơn chúng tôi và kẻ thù của chúng tôi đánh giá chúng tôi tồi tệ hơn chúng tôi. Chỉ có Chúa mới biết tôi thực sự.

Hãy để cả hai phát triển cho đến khi thu hoạch. Chúa kiên nhẫn và nhân hậu. Anh ấy muốn mọi người được cứu và đi đến kiến thức về sự thật. Luôn có khả năng chuyển đổi. Nếu Simon Peter đã bị nhổ bỏ khi anh ta phủ nhận ba lần rằng anh ta thậm chí còn biết Chúa Giêsu sẽ không có Thánh Peter. Nếu Sau -lơ đã bị nhổ bỏ khi anh ta đang trên đường đến Damascus để bắt bớ các Kitô hữu thì sẽ không có Thánh Phaolô. Nếu Thomas đã bị nhổ bỏ khi anh ta từ chối tin rằng Chúa Giêsu đã sống lại từ cõi chết thì sẽ không có Thánh Thomas. Thế còn Thánh Augustine, Thánh Phanxicô, Thánh Ignatius? Còn chúng tôi thì sao? Nếu chúng tôi đã bị nhổ bỏ khi chúng tôi là tội nhân, căn phòng này sẽ trống rỗng.

Kitô hữu là một người thực tế. Anh ta nhìn thế giới như nó thực sự là, cái ác cũng như điều tốt đẹp. Và anh ta vui mừng vì những điều tốt đẹp vượt xa cái ác. Và đối với những người yêu mến Chúa tất cả mọi thứ, cái ác cũng như những điều tốt đẹp, làm việc cùng nhau cho tốt.

The Christian is a realist. He sees the world as it really is, the evil as well as the good. And he rejoices because the good far outweighs the evil. And for those who love God all things, the evil as well as the good, works together for good. What is newsworthy is the unusual, the scandalous, the revolutionary, the crime, the evil. Common, ordinary natural goodness and virtue is not newsworthy. You’ll never make the news because you are a law abiding citizen and practicing Christian. But if you go berserk and commit a crime you will make the national news in big headlines. “Let them both grow till the harvest.” And at the harvest there will be many, many surprises.

 Nhật ký 40 Mùa Chay Thánh 2025

https://dongten.net/bai-tap-thieng-lieng-cua-thanh-i-nha-cho-mua-chay-40-ngay-cau-nguyen-phan-tinh-va-hanh-dong/

Tôi đọc được 1 số câu nói trong tu luật của thánh Biển Đức, khi ngài trích trong Kinh Thánh

Người năng nói năng lỗi,

            ai dè giữ lời nói mới là người khôn.

Cn 10,19

cho tên xấu miệng không còn chỗ đứng trên đời

Tv 140,12

Ít lời là dấu người khôn

 

Khi muốn thỉnh cẩu điều gì với người quyền thế, chúng,  ta phải khiêm tốn lễ độ,

Thì huống hồ với Thiên Chúa, Chủ Tể càn khôn, chúng ta càng phải khẩn cầu rất mực khiêm cung, với lòng sốt sắng tinh tuyền.

Hãy ý thức rằng: chẳng phải do nhiều lời nhưng chỉ cần một lòng thanh sạch, hòa với dòng lệ thống hối là được Chúa nhận lời.

 

Kiêng thịt 4 chân?

 

NĂM PHỤNG VỤ

 Sự kiểm soát thái quá của kẻ xấu được thể hiện rõ trong một huyền thoại của đạo Mormon. Theo đó, Chúa Kitô và Satan được yêu cầu trình bày kế hoạch riêng của mình với Thiên Chúa về cách đối phó với nhân loại còn non trẻ. Kế hoạch của Satan rất đơn giản (kiểu kế hoạch mà hầu hết các nhà lãnh đạo quân sự hoặc kinh doanh ngày nay có thể đưa ra): Thiên Chúa có hàng đạo binh thiên thần trong tay; chỉ cần giao cho mỗi con người một thiên thần có quyền trừng phạt, và Ngài sẽ không gặp khó khăn gì trong việc giữ họ trong khuôn khổ. Kế hoạch của Chúa Kitô thì hoàn toàn khác biệt và sáng tạo hơn: “Hãy để họ có ý chí tự do và tự chọn con đường của mình,” Ngài đề nghị, “nhưng hãy cho phép con sống và chết như một trong số họ, vừa là tấm gương về cách sống, vừa là dấu chỉ cho họ thấy Cha yêu thương họ đến mức nào.”



[1] Trích bài giảng của thánh Lê-ô Cả, giáo hoàng – Thứ Năm sau Lễ Tro


Suy tư thần học (27/6/2025)




tôn giáo -> làm sáng tỏ thế giới.

Alive in God




Lạy Chúa là cây nho đích thực, Chúa Cha đã đem trồng nơi trần thế, để chúng con hưởng hoa trái trường sinh.

Suy tư: Hình ảnh mà cha Sổ dùng để mô tả tội nguyên tổ, sự tháp nhập! Hay nhưng có đúng ko?




Tv 62, Kinh sáng Lễ Chúa Giáng Sinh 25/12

Linh hồn con đã khát khao Ngài, tấm thân này mòn mỏi đợi trông,

như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt nước.

Nên con ngắm nhìn Ngài trong nơi thánh điện

để thấy uy lực và vinh quang của Ngài.




Hãy nhìn vào lòng mình để nhận ra được sự khát khao Thiên Chúa lớn đến mức nào.

Nay: Ngài đã Giáng Sinh, Ngài sẽ, đã và đang ngự trong lòng ta. Lòng ta là thánh điện của Ngài.




Lòng thỏa thuê như khách vừa dự tiệc, môi miệng con con rộn rã khúc hoan ca.

Ăn uống, mừng vui Lễ GS = ko chỉ nuôi dưỡng thân xác chúng ta, mà còn cho tâm hồn.

Thịt và Máu Chúa còn hơn thế nữa. Ngài nuôi sống chúng ta về siêu nhiên, về linh hồn.



Dự tiệc xong = rộn rã khúc hoan ca.

HÀNH HƯƠNG

Hành hương bằng cách đi bộ: rất có lợi cho việc tái khám phá giá trị của sự thinh lặng, sự cố gắng và của những điều thiết yếu. 

Chiêm ngưỡng thiên nhiên để nhận ra sự kiên nhẫn cần thiết đến mức độ như thế nào!
Ở thời đại mà chúng ta muốn có mọi thứ ngay lập tức, 

ĐÀO TẠO TRÍ THỨC CHO TU SĨ - LINH MỤC
Đào tạo trí thức của Dòng Tên và Đaminh:

nỗ lực cung cấp một sự đào tạo chất lượng, cuộc đào tạo trí thức cách vững chắc

Trong một Dòng mà linh mục mang tính ngôn sứ thì việc lơ đễnh đời sống tri thức sẽ gây thiệt hại cho sứ vụ rao giảng Lời. Nếu Tin Mừng cần phải nhuần thấm và soi sáng một văn hóa phức tạp, công nghệ như của chúng ta, thì nó đòi hỏi những đầu óc không những là được huấn luyện cao cấp mà còn là những đầu óc biết nhìn xa trông rộng và bác học. Điều này đòi hỏi một sự nhấn mạnh đến nền giáo dục cao đẳng và sự dấn thân cho sinh hoạt trí thức. Nếu không thì sẽ rơi vào não trạng cuồng tín. Một linh mục ngôn sứ không thể nào lơ đễnh sinh hoạt trí thức, ngay cả khi dấn thân cho công bằng xã hội. Đặc biệt trong lĩnh vực này, thái độ phi trí thức sẽ dễ dàng dẫn đến ý thức hệ mù quáng làm phương hại sự hòa giải đích thực.

Những Dòng tu, cả đan tu và tông đồ, với những hình thức riêng về chức linh mục của họ, sẽ tiếp tục làm Giáo hội được phong phú nhờ đời sống chứng tá và các tác vụ của họ. Nhưng Tin Mừng phải được loan báo và giải thích, không chỉ trong khung cảnh của giáo xứ và cộng đoàn địa phương, mà còn cho toàn thể Giáo hội, cho những nền văn hóa khác biệt trong đó Giáo hội sinh sống, cho những người ở bên lề xã hội. Dù không ai có thể dự đoán được tương lai, nhưng rõ ràng là sẽ còn cần thiết Dòng tu thi hành chức linh mục ngôn sứ, say mê lý tưởng Tin Mừng, tự do để di chuyển đến những nơi đang cần, có tài đem Lời Chúa đến sinh hoa kết trái trong hết mọi môi trường nhân sinh. Đó là chức linh mục mà thánh Đaminh đã nghĩ đến.

https://catechesis.net/the-nao-la-linh-muc-trong-dong-daminh-3/

TRONG ĐỜI SỐNG HÀNG NGÀY
Điều quan trọng là phải giữ sự giao tiếp cởi mở và trung thực với nhau, đồng thời làm việc với chuyên gia trị liệu về các vấn đề gia đình và mối quan hệ của người sống sót.

THIÊN CHÚA ÍCH KỶ?
Thiên Chúa ích kỷ hay Thiên Chúa cảm thông, yêu thương thực sự
Một người chữa bệnh mà phải để mọi người biết, người khác biết và dùng chính người bệnh để làm bệ phóng cho mình thì chắc chắn không phải làm yêu thương, cảm thông thực sự. 
Một hành động giúp đỡ nhưng lại mong muốn người khác biết ngay lập tức.
Trong lòng của chúng ta, thường là muốn như vậy: sự phô trương về tính tốt của ta, điều thiện ta làm, và sâu sa là sự đẳng cấp, tài năng, khả năng của ta. Thực sự tôi tài giỏi nên tôi muốn giúp bạn giỏi như tôi. Đó là mục đích, thế nhưng ý hướng lại là khác: nhằm tôn vinh cái tôi của ta, nhằm khẳng định tôi hơn người khác...
Chúa Giêsu không làm như vậy, Chúa kéo riêng người bệnh ra nơi khác để chữa lành cho họ. 
Chúa không làm vì phô trương. 
Nếu phô trương, chắc chắn là một mũi tên trúng nhiều đích. Nghĩa là chữa bệnh không phải chỉ để cho người bệnh, nhưng còn là để mục đích khác. 

Ma quỷ thì sao? Ma quỷ trong bài đọc 1 được thể hiện qua hình ảnh ma quỷ. Ma quỷ ích kỷ, khi chính nó phải xa cách Thiên Chúa đời đời, nay nó lại muốn kéo con người cũng bị xa cách Thiên Chúa như nó. 
Chính vì thế, nó tìm cách che, bao bọc ý xấu của nó bằng một cái mã tốt, vẻ ngoài cực tốt. 
Bên trong xấu xa nhưng bên ngoài lại cực kỳ tốt đẹp. 
Mũi tên thấm độc. 

Sự cảm thông, quan tâm là nền tảng vững chắc, là ý định sâu sa đưa con người lên, làm người khác phát triển thực sự.
Còn sự ích kỷ, ghen tị nhằm hạ bệ người khác, làm người khác mất hạnh phúc... dù cho bên ngoài có vẻ rất là tốt đẹp. 





CHÚC MỪNG NĂM MỚI

 CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Chúc mừng năm mới! Hôm nay bạn đã nghe câu nói đó bao nhiêu lần? Và bạn đã chúc người khác bao nhiêu lần như thế? Đó chỉ là một lời chào theo thói quen hay thực sự là một lời chúc chân thành? Nói cách khác, liệu chúng ta có thể thực sự tìm thấy hạnh phúc trong năm mới không?

Tất cả chúng ta đều có một khao khát bẩm sinh và không thể thỏa mãn đối với hạnh phúc. Khi đói, chúng ta tìm thức ăn; khi khát, chúng ta tìm nước uống. Nhưng thật không may, khao khát hạnh phúc lại không chỉ ra chính xác điều gì sẽ mang lại hạnh phúc cho chúng ta. Chúng ta cũng mong đợi được hạnh phúc, điều này thể hiện rõ khi mọi thứ không như ý và chúng ta cảm thấy thất vọng, buồn rầu.

Tuy nhiên, sẽ là một sai lầm nếu chúng ta mong đợi có được hạnh phúc trọn vẹn trong năm nay hay bất kỳ năm nào khác trong cuộc đời này. Sự khao khát mãnh liệt đối với hạnh phúc hoàn hảo mà chúng ta mang trong lòng chỉ có thể được thỏa mãn trong đời sau. Như Thánh Augustinô đã nói: “Lạy Chúa, Chúa đã tạo dựng con cho Ngài, nên lòng con luôn băn khoăn khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài.”

Cũng sẽ là một sai lầm nếu đồng hóa hạnh phúc với khoái lạc. Khoái lạc và hạnh phúc không phải là đồng nghĩa. Chúng không phải là một. Thực tế, khoái lạc đôi khi còn là nguyên nhân dẫn đến bất hạnh lớn lao. Biết bao nỗi đau khổ đã xảy ra vì khoái lạc của rượu chè hay ma túy? Và có lẽ không điều gì mang lại đau khổ cho nhiều người hơn sự khoái lạc của tội ngoại tình.

Cũng sẽ là một sai lầm nếu nghĩ rằng hạnh phúc nằm ở việc tích lũy của cải. Nếu vật chất có thể làm cho con người hạnh phúc, thì có lẽ người Mỹ phải là những người hạnh phúc nhất thế giới, vì chúng ta có nhiều của cải hơn bất kỳ thế hệ nào trước đây. Nhưng đáng tiếc thay, chúng ta bắt đầu bằng việc sở hữu đồ vật, rồi kết thúc bằng việc để đồ vật sở hữu mình. Chính sự ham muốn không ngừng những thứ ta chưa có mới là nguyên nhân gây ra bao bất hạnh.

Sẽ là một sai lầm nữa nếu nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy hạnh phúc bằng cách theo đuổi nó. Đây là một trong những khát vọng lớn của người Mỹ, một giấc mơ Mỹ vĩ đại. Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ tuyên bố rằng mọi công dân đều có quyền được sống, được tự do và “theo đuổi hạnh phúc.” Nhưng sự thật là, ngay khi chúng ta chạy theo hạnh phúc, chúng ta đánh mất nó. Hạnh phúc luôn là một hệ quả, một món quà dư tràn, một điều phụ thêm mà thôi.

Đây là một trong những nghịch lý lớn của cuộc sống. Những nghịch lý này chỉ có thể hiểu được nếu chúng ta phân biệt giữa "cái tôi giả tạo""cái tôi đích thực." Cái tôi giả tạo là cái tôi muốn hoàn toàn tự chủ, cái tôi không có Chúa. Nhưng thực tế, cái tôi này không thực sự tồn tại, nó chỉ là ảo tưởng của chúng ta. Ngược lại, cái tôi đích thực là cái tôi hoàn toàn lệ thuộc vào Chúa. Đây mới chính là nền tảng thực sự của con người chúng ta, bởi vì không có Chúa, chúng ta không thể hiện hữu: “Trong Ngài, chúng ta sống, cử động và hiện hữu.” (Cv 17,28).

Lối thoát cho nghịch lý này chính là từ bỏ cái tôi giả tạo để tìm thấy cái tôi đích thực. Như lời Kinh Hòa Bình của Thánh Phanxicô Assisi:

“Lạy Chúa, xin cho con biết mến yêu hơn là được mến yêu, biết an ủi hơn là được ủi an, biết hiểu thấu hơn là được thấu hiểu, vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh, chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân, chính khi thứ tha là khi được thứ tha, chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.”

Thật lạ lùng biết bao khi chúng ta thường đọc kinh này, hát bài này một cách sốt sắng, nhưng lại không thực sự thấm nhuần tinh thần của nó! Có lẽ năm nay sẽ là năm mà chúng ta thực sự hiểu được điều đó.

Chúc mừng năm mới!

 

  Chương trình giáo dục và sách giáo khoa thời Việt Nam Cộng Hòa Trần Văn Chánh https://petruskyaus.net/chuong-trinh-giao-duc-va-sach-giao-k...