“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.” (Lc 10,2)
Lời khẳng định này chắc chắn đúng khi Thánh Luca viết nó vào thế kỷ thứ nhất. Khi ấy, cả thế giới đang chờ đón Tin Mừng, mà số thợ gặt chỉ vỏn vẹn mười hai Tông Đồ. Nhưng liệu điều này có còn đúng trong thế kỷ XXI hay không?
Không có gì phải nghi ngờ rằng ngày nay, mùa gặt vẫn còn dồi dào. Thế giới hiện có hơn bảy tỷ người, mà phần lớn chưa được đón nhận Tin Mừng. Nhưng câu hỏi đặt ra là: Liệu thợ gặt có thực sự ít không?
Câu trả lời phụ thuộc vào định nghĩa của chúng ta về thợ gặt. Nếu cho rằng chỉ có hàng giáo sĩ và những người sống đời thánh hiến là thợ gặt, thì thực sự con số này đang giảm sút đáng lo ngại. Có biết bao giáo xứ thiếu linh mục, và con số tu sĩ ngày càng ít dần. Nhưng hàng giáo sĩ và tu sĩ chỉ chiếm khoảng 1% tổng số thành viên trong Giáo Hội. Nếu hiểu rằng tất cả những người đã lãnh nhận Bí tích Rửa Tội đều là thợ gặt, thì thực ra số lượng này không hề nhỏ. Hiện nay, Giáo Hội Công Giáo có hơn một tỷ tín hữu, tức là cứ sáu người trên thế giới thì có một người là thợ gặt của Chúa. Một con số dư sức để thu hoạch mùa màng dồi dào mà Thiên Chúa đã chuẩn bị cho Giáo Hội.
Đáng tiếc thay, nhiều người đã chịu phép Rửa Tội lại không nhận ra mình là thợ gặt trong cánh đồng của Chúa. Họ không ý thức rằng làm môn đệ cũng có nghĩa là trở thành tông đồ. Họ cần đọc lại sắc lệnh Tông Đồ Giáo Dân của Công Đồng Vaticanô II, trong đó nhấn mạnh:
“Hoạt động tông đồ giáo dân có một vai trò đặc biệt và không thể thay thế trong sứ vụ của Giáo Hội. Thực vậy, Giáo Hội không bao giờ có thể thiếu sự đóng góp của giáo dân, vì sứ vụ này bắt nguồn từ chính ơn gọi Kitô hữu của họ. Kinh Thánh chứng minh rằng ngay từ những ngày đầu của Giáo Hội, hoạt động của giáo dân đã diễn ra cách tự phát và đầy hiệu quả.” (x. Cv 11,19-21; 18,26; Rm 16,1-16; Pl 4,3)
Theo truyền thống, công đồng đại kết đầu tiên của Giáo Hội, Công Đồng Nicêa, chính là do một giáo dân triệu tập: Hoàng đế Constantinô.
Thánh Phaolô đã ví Giáo Hội như một thân thể có nhiều chi thể, mà mỗi chi thể đều quan trọng để bảo đảm sự hoạt động của toàn thân:
“Như thân thể chỉ là một mà có nhiều bộ phận, mà các bộ phận của thân thể tuy nhiều nhưng vẫn là một thân thể, thì Đức Kitô cũng vậy. Thật thế, tất cả chúng ta, dù là Do Thái hay Hy Lạp, nô lệ hay tự do, đều đã chịu phép Rửa trong cùng một Thần Khí để trở nên một thân thể.” (1 Cr 12,12-13)
Người giáo dân không được quên phẩm giá và trách nhiệm lớn lao của mình, cũng như nhu cầu cấp thiết của Giáo Hội đối với họ. Chính họ là “muối cho đời”, “ánh sáng cho trần gian”. Công Đồng Vaticanô II khẳng định rằng không có bậc sống nào là trọn lành hơn bậc sống nào. Mọi người đều được kêu gọi nên thánh nhờ Bí tích Rửa Tội. Qua Bí tích Rửa Tội và Thêm Sức, giáo dân tham dự vào chức tư tế chung của Đức Kitô. Họ được Thiên Chúa ban cho những ân sủng và đặc sủng, không chỉ để thánh hóa bản thân mà còn để xây dựng Giáo Hội. Các ân sủng này cần được hàng giáo phẩm nhận biết và khuyến khích sử dụng.
Người giáo dân là "tư tế của trật tự trần thế." Họ là những nhà lập pháp, thẩm phán và nhà hành pháp, những người làm luật, giải thích và thực thi luật pháp của xã hội. Họ cũng là những bậc cha mẹ, những nhà giáo dục đầu tiên trong tế bào căn bản nhất của xã hội: gia đình. Trong nghi thức Rửa Tội, Giáo Hội nhắn nhủ cha mẹ rằng:
“Anh chị sẽ là những người thầy đầu tiên dạy đức tin cho con mình. Mong rằng anh chị cũng sẽ là những người thầy tuyệt vời nhất, bằng chính đời sống chứng tá của mình.”
Sách Sáng Thế trình bày gia đình như tổ chức nền tảng đầu tiên của xã hội. Công Đồng Vaticanô II gọi gia đình là “hội thánh tại gia” (Ecclesia domestica). Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II còn gọi gia đình là “thánh địa của sự sống” giữa “nền văn hóa sự chết”. Chính trong môi trường gia đình, ơn gọi linh mục và đời sống thánh hiến được gieo trồng và nuôi dưỡng. Đa số các giáo viên trong hệ thống giáo dục Công Giáo cũng chính là giáo dân.
Dĩ nhiên, trong thế giới này, chỉ có Thiên Chúa là Đấng không thể thay thế. “Nghĩa trang đầy những người từng được cho là không thể thay thế.” Nhưng trong Vương Quốc của Thiên Chúa, mỗi người đều là duy nhất, không thể lặp lại, được ban ân sủng và là người không thể thiếu.
Mọi Kitô hữu đều là thợ gặt trong cánh đồng của Chúa. Và mùa gặt hôm nay thực sự bội thu. Xin cho chúng ta cùng nhau góp phần thu hoạch mùa màng cho Thiên Chúa.
Trích trong God's Sense of Humor and Sixty Other Homilies - Rodney
Kissinger S.J
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét