Phụng
vụ là nơi ưu tiên để vị linh mục kết nối đời sống của các tín hữu với câu
chuyện đang tiếp diễn về lòng trung tín của Thiên Chúa trong khi con
người vẫn bất trung. Trong việc thờ
phượng chung của chức linh mục thánh thiện, thừa tác viên được truyền chức được
mời gọi chủ sự, khơi lên lời cầu nguyện từ một dân tộc hiệp nhất.
Khi nói về vai
trò phụng vụ của linh mục, điều đầu tiên cần lưu ý là: tôi không nói rằng linh
mục là “chủ tế.” Người cử hành không phải là thừa tác viên được truyền chức, mà
chính là cộng đoàn tín hữu quy tụ. Cộng đoàn với chức linh mục thánh thiện cử
hành như một thân thể duy nhất. Linh mục
dẫn dắt bằng cách khơi lên Thần Khí cầu nguyện từ chính trái tim của cộng
đoàn.
Linh mục không phải đang “thực hiện” một nghi lễ mà các tín hữu chỉ đứng
ngoài nghe và quan sát
Đấng Phục Sinh hiện diện nơi đời sống và cộng đoàn thờ phượng của toàn thể
dân linh mục.
nơi
vị lãnh đạo cũng như nơi từng người trong cộng đoàn, kinh nghiệm phụng vụ phải
thực sự là một hành vi cầu nguyện. Không phải đơn giản là đọc kinh hay đọc kinh nguyện Thánh Thể - mà là cầu nguyện. Cộng đoàn sẽ chỉ có thể được dẫn vào hành vi cầu nguyện
chung, nếu người lãnh đạo thực sự đang sống trong sự cầu nguyện, nghĩa là đang
hiện diện trước mặt Thiên Chúa , ngay trong giây phút hiện tại.
Nếu chúng ta không phải là những người sống cầu nguyện,
thì chẳng ai trong chúng ta có thể “tồn tại.”
Ai không sống đời cầu nguyện trong cuộc sống hằng ngày
thì cũng sẽ không thể tự nhiên trở thành người cầu nguyện thực sự chỉ vì bước
vào nhà thờ và tiến lên cung thánh.
Với sự
nhập thể, tính thể lý, với tính bí tích nơi thân thể-con người, chính là trung
gian truyền đạt kinh nghiệm đứng trước mặt Chúa. Chủ sự là một hành vi mang
thân xác, là sự giao tiếp bằng thân thể trong lòng một cộng đoàn cầu nguyện.
Trong phụng vụ: các nghi thức lặp đi lặp lại nhiều
lần có khuynh hướng trở thành sự nhàm chán, và nói thẳng ra là chết khô.
Các nghi thức
có thể được thi hành đúng như trong sách - trong khi lòng tin của người tín hữu bị kéo căng đến giới hạn
vì sự buồn tẻ và vô cảm.
Việc hình
thành bầu khí và thái độ chủ đạo trong nền văn hóa hiện nay, tuy không phải là
trách nhiệm duy nhất, nhưng trách nhiệm chính vẫn thuộc về hàng giáo sĩ. Chính các ngài là những người đã
dạy cho giáo dân cách hành xử (và phải nhớ rằng giáo dân phần nào cũng
đã chấp nhận cách dạy đó một cách dễ dãi). Trong hoàn cảnh bình thường, chính
hàng giáo sĩ sẽ phải là những người khởi xướng việc hình thành một nền văn hóa
mới thay thế, tuy nhiên như chúng ta sẽ thấy, giáo dân cũng có vai trò cộng tác
trong trách nhiệm chung này. Chính hành trình nội tâm thiêng liêng của vị chủ sự được biểu lộ
ra bên ngoài, chính
sự mong manh dễ tổn thương của ngài, mới là chìa khóa mở ra sự đáp trả của cộng
đoàn[JH1] . Điều này
thật đáng sợ, vì nó đặt ra một câu hỏi cốt yếu: liệu người đang công bố những lời
lẽ cao cả ấy có thực sự tin vào những điều mình nói không? Nó thách thức vị chủ sự phải hiện diện một cách chân thật trước những
gì Thiên Chúa đang thực hiện nơi chính bản
thân mình, rồi biến kinh nghiệm đó thành sự hiện diện sống động cho cộng đoàn
cùng tham dự qua biểu lộ bằng thân xác, để đánh động họ cũng hiện diện trước Thiên
Chúa
Lạy Chúa, xin sai Thánh Thần Chúa
đến chiếm lấy con, và lôi kéo tâm trí con hoàn toàn về với Thánh lễ này trong sự
hiện diện yêu thương của Ngài, để lời nguyện của con có thể đánh động lời nguyện của dân Chúa.”
PHẦN TRÊN ĐƯỢC TRÍCH TỪ CUỐN SÁCH "GIÁO SĨ TRỊ"
[JH1]Chưa rõ và chưa hiểu lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét